宋代:吴沆
晚wǎn归guī--吴wú沆hàng
夕xī阳yáng西xī欲yù没méi,,宛wǎn转zhuǎn山shān气qì昏hūn。。
独dú逝shì颇pō无wú累lèi,,时shí欣xīn暗àn经jīng林lín。。
栖qī鸟niǎo未wèi稳wěn集jí,,归guī马mǎ无wú奔bēn声shēng。。
恍huǎng忽hū自zì得dé意yì,,兴xìng来lái谁shuí与yǔ言yán。。
上一首:吴沆《以易授玭有契於予心喜而成诗》
下一首:吴沆《晓晴》
唐代·吴沆的简介
(1116—1172)抚州崇【chóng】仁人,字德远【yuǎn】,号无莫【mò】居士。博学通经史。高宗绍兴十六年与弟【dì】吴【wú】澥【xiè】各【gè】献所【suǒ】著书于朝,以误抵【dǐ】庙讳罢归【guī】。隐居环溪,人称【chēng】环溪先生。及【jí】卒,门人私谥文通先生。有《通言》、《易璇玑》、《环溪集》、《环溪【xī】诗【shī】话【huà】》等【děng】。